(Báo Quảng Ngãi)- Xa quê đã lâu nên ít có dịp được ngắm trăng quê. Nhiều lúc ở thành phố ngước lên trời, nhìn thấy trăng tròn, hay trăng khuyết nơi phố phường đầy ánh đèn cao áp tỏa sáng, ta cảm thấy trăng thật cô đơn, lẻ loi. Trăng thành phố nhàn nhạt, thiếu hương, thiếu sắc, trăng cô quạnh giữa phố phường đông đúc nhà cao tầng. Có những lúc ngắm trăng qua ô cửa trên tầng cao, ta cảm thấy mình và trăng như hai kẻ xa lạ; cảm giác cô đơn, lẻ loi bỗng ùa đến, bất chợt ta nhớ tới trăng quê.
![]() |
Trăng quê khác hẳn trăng thành phố. Nhớ những đêm trăng khuyết, trăng như con thuyền bồng bềnh trôi trên nền trời xanh biếc. Những đêm trời trong xanh, lộng gió, thuyền trăng lướt sóng cùng mây trôi. Thuở còn bé, mỗi khi trăng sáng theo chị ra sông gánh nước, ánh trăng ngà tỏa bóng xuống dòng sông. Trăng vàng, trăng bạc, óng ánh, lóng lánh, cả khúc sông quê hóa thành sông trăng. Sông trăng theo gió mải miết trôi, từng gợn sóng lăn tăn thổi trên mặt sông, làm cho dòng sông càng trở nên thơ mộng, huyền ảo. Chị nhẹ nhàng vục thùng khỏa nước, ánh trăng vỡ vụn, lan tỏa cả khúc sông quê. Những lúc như thế, ta chỉ muốn chạy ào xuống sông để vẫy vùng thỏa thích giữa dòng sông trăng.
Trong những đêm hè, đám con gái tranh thủ đêm trăng đi tát nước gàu sòng chống hạn. Chiếc gàu sòng trên tay nhịp nhàng đưa nước vào ruộng, ánh trăng vàng cũng theo nước từ đồng thấp lên đồng cao, để vụ mùa tháng ba lúa tốt bời bời, trong hương lúa có cả hương sen, làm cho hạt gạo quê thêm chắc, thêm hương và đậm vị ngọt của tình đất, tình người. Càng về khuya, trăng càng lên cao, trăng thanh, gió mát làm cho lòng người thêm xao xuyến bâng khuâng, xốn xang khó tả. Nhất là khi trăng tỏ, lúc trăng mờ, trên cánh đồng văng vẳng tiếng hát đối đáp của trai gái trong làng, tiếng cười giòn tan vang khắp cả cánh đồng; những lúc ấy, trái tim tuổi mới lớn càng thêm thổn thức, rạo rực, lửa lòng càng đượm, càng yêu.
Những đêm hè trăng sáng vằng vặc, đường làng đâu đâu cũng vang lên tiếng trẻ chơi đùa. Những trò chơi ban ngày chưa chán chúng đem ra chơi dưới ánh trăng, nào là chơi trận giả, trốn tìm, cò cò, đuổi bắt, dung dăng dung dẻ, đường quê tràn ngập tiếng đồng dao. Gió theo trăng từ biển thổi vào, trăng theo gió đi khắp muôn nơi, trăng như đứa trẻ tinh nghịch không rời ta một bước, ta chạy trốn tìm trăng cũng chạy theo, ta bất chợt dừng trăng cùng dừng, ta lăn tròn trên bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, trăng cũng lăn theo…có lúc trăng tinh nghịch trốn vào đám mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh biếc, rồi bất chợt trăng ló ra khỏi đám mây, rạng ngời trăng cười vui cùng thế gian.
Khi lớn lên, giã từ làng, ta lên rừng, xuống biển, trăng cũng theo ta đi muôn phương. Nhưng trong lòng ta không ở đâu trăng đẹp như trăng quê. Trăng quê đẹp bởi lòng người quê đẹp, trăng quê yêu bởi nơi đó có tuổi thơ ta, trăng quê ấm áp bởi tình đất, tình người và trăng quê có cả hương, cả sắc, có cả vị ngọt mát của khúc sông quê.
Đại Nghĩa